Một ngày mới đã sang…
Ngày mùa đông gió lạnh tràn ô cửa
Miên man trong đêm em kiếm tìm ánh lửa
Trong một dòng sông mênh mông mắt anh…
Em thích mùa thu lá rơi vàng phố nhỏ
Hương tóc xanh thơm ngọt cả trời mây
Gió dịu dàng hôn lên đôi tay
Khẽ nói rằng: ‘‘anh cũng yêu thu lắm’’.
Thu cứ thế nhẹ nhàng như hơi thở,
Và một ngày thu cũng nhẹ ra đi
Dù chẳng buồn vì đâu phải chia ly
Sao vẫn thấy tâm hồn ta trống trải…
Gió đông lạnh ùa về từng ngõ nhỏ
Mang hơi sương giá buốt những ngón tay
Và nhớ mãi hơi ấm trong phút giây
Sưởi ấm cả một mùa đông lạnh giá.
Em hỏi mùa đông sao vẽ mắt anh buồn?
Sao vẽ anh cô đơn trong đêm gió?
Sao những vết thương cứ đầy thêm nơi đó?
Nơi trái tim anh, câm lặng những nỗi đau…
Anh vẫn mỉm cười như chẳng phải buồn đâu
Nỗi buồn ấy thấm sâu vào đôi mắt.
Em tự hỏi tình yêu là gì nhỉ
Có phải đâu yêu là sẽ khổ đau?
Hay thầm lặng chẳng thể đến với nhau
Chỉ ngắm nhìn và thế là hạnh phúc.
Ôi có lẽ tất cả đều chẳng đúng
Vì tình yêu đâu phải nói đúng sai
Khi con tim đang chất đầy cảm xúc
Thì hãy yêu như ta yêu cuộc sống này.
Em đã chẳng buồn vì một điều gì nữa
Tình yêu như hoa, lá, trời, mây
Như đồng cỏ đọng sương đêm nay
Như yêu mùa thu dịu hiền trong sáng…
Yêu cả mùa đông lạnh căm mỗi sáng
Anh đã sinh ra vào một ngày đông
Cảm ơn thật nhiều ngày mùa đông ấy
Đã có anh trên thế giới này.
Và mỗi ngày một thêm xa cách
Những hạt mưa vẫn rớt từng đêm
Nhưng con đường nắng ấm mới lên
Sẽ rất dài, không về qua lối cũ.
Cám ơn mùa đông…
Ngày mùa đông này năm trước em đã gặp anh lần đầu tiên!
Cám ơn vì đã được biết anh…
Và chào nhé, một giấc mơ của cả bốn mùa, chào nhé những ngày mưa!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét