“Có lúc thật muốn người bước ra từ trong giấc mơ để em ôm thật chặt...”
Phương
bảo rằng, An là cô bồ nhí tuyệt vời nhất trên đời cho dù nhan sắc có tệ
hại đi chăng nữa nhưng với tính cách như vậy, rất nhiều người đàn ông
sẵn sàng bao cô, huống gì lại là một cô gái trẻ đẹp, có học thức, nghề
nghiệp ổn định, gia thế tốt. Thậm chí, có lần Phương còn nói quá lên
rằng, tuyệt đối không để chồng nó tiếp xúc quá nhiều với An. Phương nói
như vậy khi An kể với nó về mối quan hệ vụng trộm với Huy mà An chưa bao
giờ đòi hỏi anh một chút gì; ngay cả một tin nhắn, một cú điện thoại
nhớ nhung An cũng không dám vì sợ anh phải khó xử. Lúc anh muốn đến, cứ
đến; lúc anh muốn đi, cứ đi. An luôn ở đâu đó chờ Huy trong cuộc đời
này. Cuộc sống gia đình Huy yên ấm, An mới có cơ hội bên anh dài lâu, An
thường tự nhủ như thế....
Huy
nói rằng, An có ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ mùa thu, ánh mắt không thể
lẫn vào đâu được, ánh mắt khiến anh dù chỉ mới gặp nhau đôi lần, vô
tình lướt qua trên đường vẫn dõi theo cô không rời. Cô tuyệt nhiên không
phải vì mấy lời hoa mĩ đó mà đâm đầu vào Huy. Trước đó, lần đầu tiên
gặp anh, dù biết anh đã kết hôn rồi, An vẫn liều mạng mang cả trái tim
chạy theo Huy. Huy giống như bầu trời trên kia, phản chiếu trong lòng
mặt hồ tĩnh lặng của cô.
Cô cứ thế lén lút yêu Huy, ngu ngốc, đầy
những buồn bã và hạnh phúc. Cô chưa từng hi vọng tranh giành với vợ anh,
chưa từng tính chuyện tương lai cùng anh, không cần anh hứa hẹn, dường
như cũng không cần biết anh có yêu cô thật lòng hay không. Có lần trong
giấc mơ, cô thấy Huy mặc cảnh phục đứng đầu giường, gọi điện về nhà cho
vợ, dặn dò chuyện gì đó. An lúc ấy cuộn tròn trong chăn, ngước mắt yếu
ớt nhìn Huy, chua chát tự nhủ cuối cùng anh vẫn sẽ về với gia đình của
anh thôi. Mãi đến sau này, An cũng không quên được ánh mắt anh đáp trả
lúc ấy, dường như có chút gì không nỡ khiến cô chỉ muốn bật khóc. Sau đó
cô rời khỏi giường đi lau nhà. An là thế, mỗi lần không vui đều xách
nước lau nhà, tự ru mình rằng, chăm chút cho ngôi nhà của mình thôi. Đẩy
từng nhát chổi dài trên sàn, An buồn bã nghĩ về Huy. Chính An cũng
không hiểu nổi thứ tình cảm cô dành cho Huy, chỉ có thể lý giải một cách
ngu muội rằng anh hẳn có thứ ma mị nào quấn lấy cô.
- Em làm gì ở đó?
An
giật mình nghe giọng nói ấm áp thân quen phía sau. Anh quay lại thật ư,
lòng cô như muốn hét lên. Thực tế, Huy chưa bao giờ quay lại. Sau ánh
mắt không nỡ ấy, Huy vẫn đi và cô vẫn cứ đi lau nhà rồi chờ anh quay
lại vào một lần sau.
Rất nhiều lần Phương dường như chỉ muốn cầm
cả người An dốc ngược xuống đất, nó bảo làm như thế may ra cô mới tỉnh
ra được. Cô chỉ biết im lặng nghe Phương quát tháo ầm ĩ:
- Mày là
gái gọi đấy à, lúc cần đến thì đến, không cần nữa thì đi. Gái gọi còn có
tiền, còn biết nũng nịu đòi quà. Hắn ta cho mày cái gì, cho mày cái gì?
Phương
càng quát, âm lượng càng cao, đến câu “cho mày cái gì” thì An nghĩ hàng
xóm cũng nghe được. Thấy An chỉ ngồi im chịu trận, Phương mắng chán rồi
cũng bỏ ra về. Có dạo Phương còn dọa mách với gia đình An chuyện này,
có dạo nó lại bảo sẽ kể với vợ Huy. Nó to miệng bảo rằng sẽ làm bất cứ
thứ gì để An rời xa Huy nhưng rồi lại chẳng làm gì cả. An biết Phương
không hài lòng với tình yêu vụng trộm ấy nhưng hạnh phúc của An thì
Phương cũng không nỡ tước bỏ. Lâu dần, Phương không thường xuyên mắng cô
như thế nữa. Mỗi lần nói chuyện nó chỉ hỏi chuyện của mày dạo này thế
nào. An thường cười “vẫn tốt”. Nó sẽ bĩu môi, lẩm bẩm “tốt”, rồi lôi An
đi chơi, mua sắm, gặp bạn bè. Đó chính là cách Phương lôi An ra khỏi
cuộc sống của anh.
Nhưng cũng có những lần, khi Phương bực mình
với chồng nó sẽ đến nhà An hét lên: “đàn ông là một lũ tệ bạc” rồi lôi
chuyện của cô ra. Những lần như thế nó sẽ nói cả tiếng đồng hồ, rằng
chuyện của cô sẽ cẳng có kết cục tốt đẹp đâu. An thường cười bảo nó dạo
này ức chế quá à. Nhưng khi Phương về rồi cô sẽ khóc òa lên. Lúc anh bỏ
đi, đau đớn xé lòng, lúc cô đơn một mình nhớ anh đến thắt ruột, An cũng
không khóc nhưng những lúc như thế cô lại khóc lóc rất thảm thương. Một
lần như thế Huy đến, đứng ngoài cửa phòng nhìn thấy cô khóc. Lúc cô quay
ra, phát hiện ra Huy, anh khẽ lắc đầu, đau khổ. Đó chính là lần đầu
tiên, Huy nấu cơm cho cô ăn, lau nhà cho cô, ở lại với cô đến quá 11h
khuya, giống như một người chồng thực sự. Hôm đó, An khóc đến cay xè
mắt, Huy ủ chăn cho cô, vỗ về cô, rằng: “Ngủ đi, lúc nào về anh sẽ khóa
cửa ngoài rồi sáng mai sẽ đến mở cửa sớm cho”. Cô không ngủ được nhưng
liếc nhìn đồng hồ đã quá 11 giờ rồi bèn giả vờ ngủ cho Huy yên tâm ra
về, bởi cô biết anh sẽ không thể ở lại đây. Huy về rồi, cô nằm đó, nhìn
trân trân trần nhà, nước mắt lại ứa ra.
Phương càng ngày càng ghét
Huy ra mặt. Nó không khách sáo gọi “anh đó” như trước đây nữa, lúc gọi
“lão ta”, lúc gọi “hắn ta”. Sinh nhật An, có Huy, Phương sẽ không đến.
Nó nói thẳng ra rằng: “Vì mày lựa chọn hắn mà, đúng không”. An đương
nhiên không kể với Phương về cái hạnh phúc hiếm hoi được chăm sóc Huy.
Những lần nấu cơm chờ Huy đến, ngồi nhìn anh ngồi ăn ngon lành. Hoặc
những lần Huy ốm, sẽ xin phép nghỉ ở Sở nhưng không về nhà mà đến chỗ
An. Thường thì Huy đến từ rất sớm, lúc cô chưa đi làm, bảo cô đi làm thì
cứ khóa cửa ngoài đi. An sẽ vờ ốm xin nghỉ phép, không đi làm mà ở nhà
chăm sóc Huy. Nếu như Huy tỉnh dậy thấy cô ngồi bên giường, sẽ khẽ cười
rồi kéo cô lên giường: “lên đây nằm cùng với anh, em lại nghỉ việc ư?”.
Hoặc nếu hôm nào, An về nhà vào buổi trưa thấy Huy nằm mê mệt ở đó,
chiều cũng sẽ xin nghỉ bận, đi mua thuốc, nấu cháo cho anh, vui vẻ như
đứa trẻ được quà.
An cũng từng nghe chuyện ngoại tình, đủ muôn
trạng. Cũng từng tưởng tưởng ra kết cục với chuyện của Huy và cô. Có thể
cô sẽ bị vợ Huy tạt axit đến xấu xí, có thể chị ấy sẽ đến công ty làm
ầm ĩ, có thể đến nhà cô và nói cho bố mẹ cô biết... Có thể, có thể...
Lúc tưởng tượng như thế cô chỉ thấy buồn cười với chính mình, không ngờ
được giông bão lại kéo đến âm thầm như thế. Ngày hôm ấy, ở công ty An
nhận được thư chuyển phát nhanh, chính là kết quả khám thai của vợ Huy.
Cô run rẩy, đứng không vững. Đồng nghiệp đều hỏi cô trúng gió ư. An gật
đầu, sau đó xin nghỉ. Dường như cô bị trúng gió thật, về đến nhà thì
nằm mê mệt trên ghế sô pha, đầu óc quay cuồng, cảm thấy nóng như đang ở
giữa biển lửa. Lúc tỉnh dậy, cô thấy mình đang nằm trên giường, đèn
điện đã bật sáng, ngoài kia bóng tối phủ đầy. Huy ngồi đó, thấy An tỉnh
thì áp tay lên má cô:
- Ốm, sao không gọi cho anh?
An nhìn anh trân trân, chỉ thấy hoảng hốt. Huy có lẽ nhận thấy điều đó, lại hỏi:
- Em làm sao thế? Có chuyện gì ư?
Đầu óc cô hỗn loạn, cuối cùng nói:
- Anh về nhà đi.
Huy cúi mặt lại sát gần mặt cô, giọng đã có phần mất kiên nhẫn:
- Có chuyện gì? Em chưa bao giờ như thế này cả!
Đúng
là như thế, trước đây dù mệt đến thế nào chỉ cần thức dậy nhìn thấy
Huy, cô đều mỉm cười hạnh phúc. Sao trước đây lúc bắt đầu cô không hề
nghĩ đến cảm giác này, chưa từng nghĩ đến kết cục này. An nhìn người đàn
ông trước mặt, đôi mày nhíu lại lo lắng, con người này đã khiến cô yêu
điên cuồng như thế; sau cùng trở lại giống như là cô trước đây, ngoan
ngoãn:
- Em mơ... Em sợ quá.
Khuôn mặt Huy giãn ra:
- Chỉ là mơ thôi mà, có anh đây rồi.
“ Có anh đây rồi”. Liệu những lúc cô bất an sợ hãi như hôm nay, anh đều có thể ở bên nói câu đó không.
- Em mơ thấy anh bỏ em đi... Cô nói, tiếp tục lừa dối.
Huy khựng lại một chút rồi đứng dậy:
- Anh đang ở đây. Anh đã nấu cháo rồi, đợi anh đi lấy cho em ăn.
An nhìn anh đi về phía bếp, bóng tối lại phủ lên đầu óc.
Lần
đầu tiên, An đề nghị Huy dành cho cô một ngày chủ nhật trọn vẹn. Lúc
đầu Huy rất ngạc nhiên nhưng rồi cũng mỉm cười đồng ý. Chủ nhật, sau khi
cùng đi mua sắm, cùng xem phim, cùng nấu cơm, Huy ở lại ngồi xem tivi
còn An đi rửa bát, cảm giác giống như một gia đình trẻ. Cô lại nhìn thấy
Huy gối đầu trên chiếc áo cảnh phục nằm trên ghế sô pha hút thuốc. An
lại gần, đứng phía sau ghế nói:
- Sau này anh hút thuốc ít thôi.
Huy cười, vẫy tay:
-Em lại đây ngồi đi.
Suýt chút nữa cô đã quên mất mà ngoan ngoãn ngồi xuống đó nhưng rồi kịp ngăn lại, bảo:
- Đợi em một tí.
An đi vào phòng lấy bức thư chuyển phát nhanh đã khiến cô phát ốm ngày hôm đó. Huy xem và bật dậy ngay:
- Cái này, là chữ của cô ấy?
Cô gật đầu, lắp bắp:
- Em cũng đoán thế. Chị ấy...chị ấy biết hết rồi.
Huy nhìn An với ánh mắt phức tạp. Cô ngồi xuống bên cạnh, lấy áo cho anh, nói trong nước mắt:
- Anh về đi, về nhà của anh đi.
Huy cầm lấy áo, vắt lên thành ghế, gọi điện thoại cho đồng nghiệp. Đó là lần đầu tiên sau 2 năm, anh ở lại nhà cô qua đêm.
Nửa
tháng sau, An xin công ty chuyển công tác sang chi nhánh ở Quảng Tây,
Trung Quốc. Một chiều lang thang giữa phố phường xa lạ, cô nhận được
điện thoại từ một số lạ. Phía bên kia là giọng Huy ấm áp:
- An?
Tim cô xao động, một lúc sau mới trả lời:
- Vâng, là em đây.
- Anh nhớ em...
An nghe thấy giọng anh run run, không thể ngờ được sau bao lâu xa cách, Huy lại nói vói cô câu đó.
- Em cũng thế, nhớ anh...
Tim cô thắt lại, từ “lắm” cuối cùng cũng không thể thốt ra được.
Huy im lặng, một lúc sau nói:
- Em quay về đi...
Câu nói này khiến cô vui mừng biết bao nhiêu nhưng cũng đau lòng biết
bao nhiêu. An ngửa mặt, nhìn bầu trời cao xanh, Huy đã không ở cùng cô
dưới một bầu trời nữa rồi. Cô quay về, liệu có thể có thêm 2 năm yêu anh
lén lút được nữa không, nếu có, dám cô cũng cam tâm tình nguyện quay về
lắm.
- Kết thúc rồi, đừng nối tiếp sai lầm nữa. Lúc đầu là tự ý
em bước vào cuộc đời anh thì cũng nên để em tự ra đi thôi. Em xin lỗi.
An nói nhanh và cúp máy. Mấy ngày sau khi Phương gọi điện, cô trách:
- Sao mày lại cho anh ấy số điện thoại của tao? Không phải mày muốn tao kết thúc chuyện này lâu lắm rồi ư?
-
Lão ta...Tao vốn nghĩ mày chỉ là nhân tình mua vui qua đường, chẳng có
tí cân lượng nào trong lòng lão ta. Thật không ngờ sau khi mày đi lão ta
lại thảm hại như thế, trông như người không có sinh khí vậy... Nghe
bảo mấy hôm trước tham gia phá án còn bị thương đấy, giống như kiểu liều
chết ấy.
An không nói gì, Phương gọi:
- Này, vẫn nghe đấy chứ?
Cô đáp khẽ: “Ừ”.
Phương nói có chút ngần ngại:
- Này, sao tự nhiên mày lại quyết định từ bỏ, bà lão nhà hắn ta hình như cũng không biết chuyện này mà.
An lại đáp: “Ừ”.
-
Kể cũng tài, hai người qua lại lén lút lâu như vậy mà không ai hay. Nhà
hắn ta trông vẫn hạnh phúc như thế, nghe đâu lại sắp sinh quý tử, hoàn
hảo như gia đình kiểu mẫu vậy.
- Ừ.
Phương dường như nhận ra tâm trạng cô, thôi không buôn bán nữa, dặn dò cô mấy câu rồi cúp máy.
“Vẫn hạnh phúc”, như thế là tốt rồi...
Một
chiều, An đang ngập đầu trong công việc thì nhận được điện thoại của
Phương. Cô kẹp điện thoại trên vai, tay ôm đống sổ sách định đi sang
phòng bên:
- Nghe đây.
Một lúc sau mới nghe Phương tiếp lời, đứt quãng:
- Anh Huy hi sinh rồi...Lúc sáng...Bị bắn... Đưa vào cấp cứu thì không kịp vì mất máu quá nhiều.
An hỏi lại: “cái gì”, thấy trời đất như sụp đổ, không đợi Phương nhắc lại hết thì đã ngất xỉu.
An bay về nước, Phương đón cô với vẻ mặt yên lặng khác với cái chợ vỡ
thường ngày. Đám tang Huy, sắc màu cảnh phục tràn ngập không gian u ám.
Cô thấy vợ anh ngồi đó bên linh cữu, như người vô hồn. Cô thấy đứa con
trai 1 tuổi của anh ngước mắt ngơ ngác nhìn xung quanh trong vòng tay bà
nội. Đứa bé giống anh như hệt, từ đôi mắt, cái mũi đến miệng, khuôn
mặt. Cô nhìn đứa trẻ ấy, thấy như ngàn mũi kim châm vào lòng. Cả gia
đình anh có lẽ oán hận cô biết bao nhiêu. An đi đến bên linh cữu, đặt
một bông hoa, nhìn bức ảnh chân dung anh, hình ảnh Huy mặc cảnh phục,
giống hệt như ngày đầu tiên cô gặp anh.
Thực tế, An đã không trở
về nước tiễn biệt Huy. Sau mấy ngày suy sụp, cô ra viện, xuống taxi tại
cái nơi lần đầu tiên Huy gọi điện cho cô ở Quảng Tây, ngước mắt nhìn bầu
trời cao xanh, nói với anh rằng:- Vĩnh biệt nhé, Huy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét