Tôi vừa trở về từ viện dưỡng lão, nơi mẹ tôi đang ở. Những
người ở đây hầu hết đều mắc chứng Alzheimer’s – một dạng của bệnh đãng
trí. Cứ mỗi lần đến thăm mẹ, tôi luôn cảm nhận được cái đẹp tâm hồn của
họ.
Hôm qua, tôi gặp một cụ bà tên Betty … Bà
Betty giành hầu hết thời gian của mình cho trò chơi ghép hình. Buổi tối,
mỗi cụ tự chọn một góc phòng để chơi ghép hình. Khi bà Betty không chơi
ghép hình, bà thường hỏi nhân viên trực, những người ở gần bà, hay bất
cứ người nào mà bà thấy một vài thứ để ăn, uống. Nhiều lần, bà đòi ăn
ngay sau khi vừa rời khỏi phòng ăn.
Tôi nghĩ có vài lý do khiến bà Betty cứ ăn mãi. Có lẽ bà thường ăn
nhanh (chia thành nhiều lần ăn) và thói quen xấu đó kéo dài đến bây giờ,
hoặc cũng có thể lúc ở nhà, bà ta thường ăn trong khi chơi ghép hình.
Nhưng
dù vì lý do gì đi nữa, bà Betty cũng bị coi là người đòi ăn liên tục
ngoại trừ giờ bà ngủ. Những lúc bị bà hỏi, tôi cố dẫn bà ấy lại những
nhân viên phục vụ, vì họ biết bà đã ăn hay chưa.
Khi tôi kéo hành
lý ra cửa và chuẩn bị tới sân bay thì bà Betty lại gần tôi. Như mọi lần,
với thái độ nhẹ nhàng, đứng đối mặt tôi, cái nhìn đầy hy vọng của một
đứa trẻ khi đang chờ đợi một món quà. Tôi nghĩ thế nào bà ấy cũng hỏi
vài thứ để ăn hoặc uống, và tôi tự hỏi sẽ phải nói gì để từ chối bà đây.
Nhưng thật bất ngờ, bà xin tôi một thứ mà tôi có thể cho bà được.
Lúc đó, bà Betty nói: “Cô có thể ôm, hôn tôi được không?”.
Tôi
đã cảm thấy ngại về việc này vì cả tuần nay tôi bị viêm họng, nhưng bà
ấy đã đứng rất gần tôi. Tôi nghĩ nếu bà ấy hôn lên má tôi, bà có thể bị
lây bệnh. Vậy là tôi ôm bà rất chặt, nồng nàn chan chứa bằng tất cả tình
cảm của tôi. Bà bất ngờ đặt một nụ hôn thật lâu lên má. Tôi cười, cảm
thấy rất hạnh phúc vì đã cho bà Betty thứ bà cần.
Một cảm giác ấm
áp hiện về, bà hỏi tôi, “tôi có thể hôn lên má còn lại được không?”. Tôi
cười khúc khích và nói “dĩ nhiên”. Sau đó, bà trở về bàn tiếp tục trò
ghép hình của mình.
Tôi đã rất xúc động về những gì bà cần: bà cần
một cái ôm ấm áp, một nụ hôn dịu dàng, một cảm giác khi da tôi chạm vào
da bà. Tôi nghĩ có lẽ bà cảm thấy cô đơn. Ý nghĩ đó làm tôi thoáng buồn
nhưng tôi thấy bà đã rất vui.
Hầu như tất cả chúng ta đều được
nghe về sự quan trọng của cái “chạm” đối với sức khỏe, cuộc sống của con
người. Có lẽ bạn từng nghe câu chuyện về những đứa trẻ mồ côi trong
trại trẻ. Ở đó, họ không thường quan tâm cũng như ẵm, bồng những đứa bé.
Vì vậy bọn trẻ không phát triển tốt về thể chất , cảm xúc, và tinh
thần. Đôi khi, chúng ta để động vật thay chúng ta xóa đi cảm giác cô đơn
của những người già. Chúng làm cho người già bớt cô đơn bằng những hành
động âu yếm, chạm mình của chúng.
“Chạm” rất quan trọng đối với
thể chất, tinh thần, cảm xúc và cảm giác hạnh phúc. Bà Betty đã chạm vào
tâm hồn tôi, nhưng bằng cách nào thì tôi không thể diễn tả được.
Nếu
bạn là doanh nhânh, tôi khuyên bạn đừng bàn chuyện với với đối tác qua
điện thoại. Hãy gặp mặt đối tác của mình và tạo ra những cái chạm đơn
giản. Ví dụ như 1 cái vỗ vai, khoác vai, bắt tay. Nếu bạn đang theo đuổi
một người, hãy tìm cách tạo ra những cái chạm vô tình, nó sẽ làm cho
đối phương cảm thấy thân thiết với bạn. Nếu bạn đã có người yêu, đừng
nên chỉ yêu nhau qua lời nói, ánh mắt. Một cái chạm ấy có sức mạnh diệu
kì, mang hai người lại gần nhau hơn. Đó là cảm giác bạn cảm thấy an
toàn, ấm áp và được yêu. Loại cảm giác ấy làm mở cửa trái tim bạn, để
bạn cho và nhận. Giúp bạn quên đi những chuyện buồn đã qua, người làm
bạn tổn thương. Những lời nói sẽ trở nên không cần thiết.
Vậy đừng chần chừ cho một nụ hôn, một cái ôm bạn nhé.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét