Trời Hà Nội se lạnh và cảm xúc lại ùa về dù lòng muốn tất cả
những cảm giác xáo trộn đó biến mất cùng thời gian mãi mãi. Ngồi nghe ca
khúc When You Believe của Maria Carey để cho lòng tĩnh lại sau những
tháng ngày mệt mỏi vì cái gọi là tình yêu.
6 năm không
quá dài cũng không quá ngắn, tình yêu đó gắn bó với bao nhiêu nụ cười và
giọt nước mắt, em đã không nhớ mình khóc vì hạnh phúc nhiều hơn hay đau
khổ nhiều hơn... để rồi hôm nay nghe lòng thanh thản lạ lùng. Tình yêu
với ai đó là như thế nào nhỉ mà với em nó lại cay đắng và nhiều nước mắt
đến vậy. Mẹ và chị gái bảo "Nó không đáng để con khóc bởi yêu con nó sẽ
mang đến cho con niềm vui, dù cuộc sống có vất vả hay trắc trở như thế
nào nó cũng sẽ cố gắng vượt qua để chia sẻ cùng con nụ cười và hạnh
phúc...". Mẹ và chị nói gì cũng đúng bởi thực tế là vậy.
Cả tuổi thanh xuân có điều gì đẹp nhất, tuyệt vời nhất em đều dành cho
anh có bao giờ đắn đo đâu anh, em không thuộc dạng mù quáng trong tình
yêu nhưng những gì chúng ta làm cho nhau còn hơn cả thế nữa. Giờ này có
lẽ anh đọc được dòng thư này anh lại nở một nụ cười mỉm rằng "nhắc lại
làm gì?". Đúng, nói ra cũng vậy thôi có thay đổi được điều gì đâu, em
không cho phép mình hối hận bất cứ điều gì về anh hay có một chút thời
gian nào để nghĩ về anh thêm nữa, đơn giản hôm nay là một ngày đầu đông
se lạnh, cái lạnh của Hà Nội với thể xác chỉ là sượt qua như kiểu trêu
ngươi thôi nhưng với tâm hồn thì em tin ai cũng có những nỗi lòng cất
giấu đâu đó sẽ hiện về ngoài sự kiểm soát, mà con người thì làm sao ngăn
được cảm giác phải không anh?
Anh đã phản bội em suốt những ngày
tháng ấy, nỗi đau ấy đã từng làm em điêu đứng, tha thứ và nước mắt, căm
giận và lãng quên...để rồi em xách hành trang ra khỏi cuộc đời anh mà
không một lần dám ngoảnh lại. Ai cũng có quyền yêu và ai cũng mong mình
nhận được thứ tình cảm chân thành, thất bại trong chuyện tình cảm chủ
yếu do từ những người trong cuộc, em không dám để dành một phút nghĩ về
sự đổ vỡ là do đâu bởi em không muốn đối mặt với những suy nghĩ không
thể cứu vãn tình trạng hiện tại giữa hai ta. Anh hào hoa thật đấy, nhìn
rất bắt mắt nhưng những gì thể hiện bên trong con người anh lại quá khác
biệt.
Em không muốn dành thời gian để "hoài niệm" về anh hay chuyện gì đã qua (Ảnh minh họa)
6
năm đủ để em hiểu về anh bởi chúng ta chưa bao giờ xa nhau quá 1 tháng
trong 6 năm ấy, niềm tin xưa em dành cho anh giờ lạc đâu mất, em nhìn
vào đâu cũng không thấy, tất cả đàn ông trong mắt em giờ đều trở nên mơ
hồ, nhìn một chàng ca sĩ điển trai hay một anh giám đốc phong độ cũng
làm em e ngại cái gì đó sâu xa bên trong có thể rất khác và đáng sợ. Vì
vậy em FA, cái ngôn từ để tả tình trạng "một mình" không yêu thương của
giới trẻ hiện tại. Mà FA thì đã sao? Thú vị phải biết, ngoài giờ dành
cho công việc ra em được tung tăng tại các rạp chiếu phim, được lui tới
các điểm cafe ca nhạc, được tụ tập ăn uống với lũ bạn, được buông lời
trêu trọc lại những anh chàng bên cạnh... Tóm lại là rất thú vị, em biết
vậy em đã chia tay anh từ lâu, từ cái năm thứ 3 yêu nhau anh bắt đầu
phản bội, mất quá nhiều thời gian để hôm nay ngoảnh lại tuổi xuân em
trôi tuột qua trong ngỡ ngàng, 26 cán đích 27 tuổi, nhưng các bạn và các
em vẫn bảo em "xì teen" lắm, nhìn như 20, 21 tuổi vậy, phải chăng tất
cả là do chúng ta ảo tưởng thôi đúng không anh, em không già và cũng
không yêu anh nhiều như anh tưởng, vậy đó, trong tình yêu chỉ có "điều
ngọt ngào ở lại" thôi, những " khổ đau sẽ tan vào quên lãng".
Anh
lấy vợ sau mấy tháng gặp gỡ tìm hiểu, em phải cảm ơn cô gái đó đã thay
vai em chăm sóc cho anh dù cương vị của cô ấy cao sang hơn em hẳn, cô ấy
là vợ, em chỉ là người yêu "cũ". 6 năm từng bữa ăn giấc ngủ, từ cái
quần cái áo của anh em lo, giờ có người khác, cũng may xưa em yêu anh
cũng lí trí, ngoài cái khoản chăm sóc anh ra em không ủy mị, không phụ
thuộc gì vào anh, em vẫn có khoảng trời riêng nên hôm nay em bình an vô
sự khi xách hành trang ra khỏi cuộc đời anh. Người ta bảo bản chất mãi
mãi là bản chất, khó đổi. Chưa gì anh đã lại phản bội cô ấy, cô ấy thì
trẻ và "kém thông minh hơn em" (trích lời anh thú nhận), nên anh có hẹn
hò và ngủ với vài cô nhưng cô ấy tin anh tuyệt đối... Em nghe mà thấy
thương cô vợ của anh, hạnh phúc vậy khi nào mới bền hả anh, cuộc đời còn
dài lắm.
Sau ngày chia tay anh tìm gặp em lần nào cũng khóc, anh
nói "sẽ chẳng có người con gái nào dành được trọn vẹn trái tim anh bởi
em đã in đậm trong đó, có thể em không tin nhưng tất cả là sự thật,
buông tay nhau là anh để em tìm hạnh phúc khác xứng đáng mà em được
nhận, gia đình anh vậy em làm dâu trong nhà sẽ vất vả, rất vất vả cho
em, em phải hạnh phúc, phải được hơn thế nữa. Anh có đi lấy vợ cũng chỉ
tìm một người hợp tính cách là cưới thôi, không muốn yêu đương dài tập
nữa chi cho mệt..". Em mỉm cười trước những lời chúc phúc đó của anh và
trước giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt em đã từng vuốt ve lên đó, em
lại thấy nhẹ nhàng hơn hẳn. Phải rồi đấy dù có là biện minh lí do gì
thì cũng phải thú nhận một điều rằng "chúng ta không có duyên nợ". Anh
đừng vội phản bội cô ấy trong khi người ta chưa kịp nhận được nhiều hạnh
phúc từ anh, dù sao cũng là vợ anh cơ mà, hôn nhân không giống trò đùa
như khi yêu đương trai gái, dù em cũng chẳng có chút cảm tình với cô ta
bởi cô ta đã chen ngang và từng xúc phạm em, nhưng dẫu sao là phụ nữ nên
em không mong cô ấy bị đau khổ.
Ngày cưới anh em sẽ không đến,
không chúc phúc, không gửi quà, không gì cả, không phải vì em ích kỉ
nhưng thật sự là anh giờ không là gì trong em hết, không ý nghĩa và
không thù hận, tóm lại là không liên quan. Anh cũng đừng cố gắng liên
lạc với bạn bè em để hỏi thăm tình hình của em, mail, số điện thoại,
facebook của em giờ là mới mẻ và nhiều điều thú vị hấp dẫn, em không
muốn dành thời gian để "hoài niệm" về anh hay chuyện gì đã qua.
Vậy
nhé anh, anh chắc sẽ đọc được những dòng này vì anh thường xuyên đọc
báo mà. Hôm nay đầu đông se lạnh và khá cũng lâu không được tâm sự với
anh nên em viết lên đây (10 tháng kể từ lúc chúng ta chấm dứt). Thế gian
vẫn cần tình yêu và em cũng vậy, anh đừng lo em đang đi tìm hạnh phúc
thực sự của mình, cũng như bao cô gái khác trong cuộc hành trình đi tìm
một nửa thực sự hi vọng, hi vọng người đó sẽ cho em nhiều nụ cười hơn
anh. Vậy là đủ.
Thơ: Có duyên không nợ
Nhện ngồi ngẫm mối nợ duyên
Có duyên không nợ mưa nghiêng tình buồn
Một mình nhớ, một mình thương
Một mình cứ ngỡ vấn vương đôi lòng
Tuy hai mà một lông bông.
Vì duyên không nợ nên không luôn tình
Ừ có, ừ không ... một mình
Chia đi chữ có, giữ mình chữ không
Thở dài duyên bỗng cười ngông
Quay mặt nợ bước mênh mông nổi buồn
Một mình nhớ, một mình thương
Nhớ tình không nợ, thương tình vô duyên
À ơi mỏi cánh chim quyên
Nhãn lồng ngược lối, nợ duyên ngược đường
À ơi chín nhớ mười thương
Tơ xe trăm mối tình vương mối sầu
Thơ: Dương Phương Linh (26-04-06)
Nhạc: Mộng Trang (20/09/11)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét