Dù cho có bao lâu thì anh vẫn đợi em, đợi chờ tình yêu nồng ấm từ trái tim em dành cho anh.
Mùa
đông đã về mang những luồng không khí se se lạnh của Sài Gòn mỗi buổi
tối, một mình anh ngồi nhâm nhi tách cà phê dưới ánh điện tối mờ, có một
cơn gió lạnh thổi ngang qua căn phòng nhỏ bé ấy, cảm giác buồn, cô đơn
lại ùa về và nỗi nhớ em lại làm anh cảm thấy day dứt khôn nguôi.
Từ
khi gặp và quen biết em dường như đã làm cuộc sống của anh thay đổi rất
nhiều, cuộc đời này bổng trở nên tươi đẹp biết bao nhiêu, anh đã biết
yêu hơn cánh đồng lúa xanh rì, yêu những con đường Sài Gòn đầy lá me bay
in dấu chân em mỗi lần dạo phố và yêu hết tất cả những gì thuộc về em
trong cuộc đời này. Có lẽ một ngày mới đây anh đã nhận ra rằng: Anh đã
yêu em, yêu em thật nhiều!
Anh mong một ngày nào đó em sẽ mở cửa trái tim để cùng anh xây dựng tình yêu hạnh phúc
Anh
biết trái tim em bây giờ chưa thể đón nhận tình cảm của anh được, em
cần thời gian để suy nghĩ và tìm hiểu thêm về con người anh. Nhưng anh
tin với tình cảm chân thành của mình, đến một ngày nào đó em sẽ mở cửa
trái tim để cùng anh xây dựng tình yêu hạnh phúc. Rồi chợt buồn man mác
khi biết rằng đó vẫn chỉ là một giấc mơ chưa thành hiện thực.
Dù
mai này cuộc sống có đổi thay, có biến cố gì đi chăng nữa, dù cho có bao
lâu thì anh vẫn đợi em, đợi chờ tình yêu nồng ấm từ trái tim em dành
cho anh. Từ đây và mãi mãi về sau anh sẽ mãi mãi yêu em và chờ đợi em.
Ngọc Trầm à!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét