Không ít lần trong đời, mình ngồi xòe đôi bàn tay ra và đếm. Đếm sợi thời gian, đếm ngày, đếm tháng.
Tháng
12, mặt trời lặn vào mây. Những chiếc lá cuối cùng co ro trốn rét. Mưa
giăng kín nẻo về. Thói quen đưa tay lên lau nước mắt vẫn còn, dù đôi khi
chẳng thấy một giọt lệ nào rơi. Những ngày cuối năm, tất cả những yêu -
thương - hờn - giận của những ngày đã cũ đều hiện ra như một thước phim
quay chậm. Không biết rồi ngày mai, ngày kia hay sau này mãi mãi, có
còn giữ được những sôi nổi yêu thương như năm nào không nữa.
Thời gian cứ thế trôi và cuốn mỗi người đi trên mỗi con đường riêng của
mình. Những ngày cuối năm cận kề, muốn viết một cái gì đó cho những
ngày tháng cũ, vậy mà cũng chẳng có thời gian để chắp nối những dòng cảm
xúc ấy thành từng câu chữ. Tự hỏi mình đã lớn hơn so với ngày xưa nhiều
quá rồi chăng nên bây giờ đã biết giữ gìn và gom lại những dòng cảm xúc
trực trào cho riêng bản thân. Hay chỉ là một khoảnh khắc nhất thời
không muốn chia sẻ trong chuỗi cảm xúc lúc nắng lúc mưa thất thường của
mình? Không biết nữa, nhưng vẫn thấy mình hạnh phúc mỗi ngày, có lẽ vậy
là đủ, dù trong những phút giây hạnh phúc ấy, vẫn thấy nụ cười mang một
điều gì lạ lắm.
Có lẽ mẹ nói đúng, khi con người ta còn biết buồn,
thì lúc đó người ta mới thực sự sống trọn vẹn. Vẫn nhớ hôm nào ngồi bên
bạn, mình nói với bạn rằng trong cuộc sống của mình, điều khiến mình sợ
nhất không phải là mình làm ai đó buồn hay ai đó làm mình phải rơi nước
mắt, mà mình sợ một ngày nào đó mình sẽ dửng dưng trước những con người
mà trong một khoảnh khắc nào đó trong cuộc đời, dù ngắn hay dài, mình
từng rất yêu thương. Bởi vì khi đã dửng dưng, tức là cảm xúc đã cạn
kiệt, đó là khi cái nôi tình cảm trong mình không phải chỉ vơi đi, mà
thực sự đã hết, điều đó có nghĩa là sẽ chẳng còn gì nữa cả.
Không
ít lần trong đời mình ngồi xòe đôi bàn tay của mình ra và đếm. Đếm sợi
thời gian, đếm ngày, đếm tháng. Đếm những vết xước, đếm những vết
thương, đếm những nỗi buồn hằn sâu trên nó. Đôi khi tự hỏi nếu không có
đôi bàn tay ấy mình không biết những giọt buồn sẽ chảy về đâu. Khi còn
trẻ, cứ luôn khăng khăng cho rằng chỉ có một người duy nhất trên thế
giới này mới làm đầy cuộc sống của mình bằng tình yêu của họ. Đó là khi
mình hạnh phúc và ngợp trong những sắc màu tình yêu. Để rồi, khi con
đường yêu thương chia lối, thấy lòng quặn thắt, thấy bờ môi mặn đắng,
nhưng khi có dịp ngồi nhìn lại, mới hiểu rõ rằng còn có rất nhiều người
yêu thương mình, làm đầy cuộc sống của mình.
Chính sự quan tâm và
tình yêu thương của họ đã khiến mình không bao giờ cảm thấy tuyệt vọng
trước cuộc đời này, dù có những ngày cứ ngỡ rằng hạnh phúc đã rất xa.
Rất lâu sau này mình mới hiểu và lúc đó cũng mới biết yêu thương mình
nhiều hơn, biết dặn lòng rằng đừng bao giờ hy sinh bản thân để đánh đổi
lấy tình yêu và càng không bao giờ để cuộc đời mình bị giới hạn vì nó.
Phải sống, phải ước mơ, phải thực hiện những hoài bão của mình.
Hình như
đó là điều mà ai cũng muốn nhưng không phải ai cũng sẵn sàng để đấu
tranh.
Dường như năm tháng thời gian và những dấu chân để lại
trong đời đã làm mình có phần già dặn hơn trong suy nghĩ. Không hẳn là
thông minh hay sáng suốt hơn, chỉ là có thêm một chút mạo hiểm, dám làm
và dám chịu trong mỗi quyết định của mình. Cuộc đời không hoàn hảo và
mình cũng sẽ chẳng thể nào làm nó hoàn hảo hơn, thế nên đôi khi cũng nên
nhìn những điều không hoàn hảo đó như một phần tất yếu nên có và cần
phải có trong cuộc sống. Như vậy, mình sẽ sống thanh thản và bao dung
hơn.
Những ngày cuối năm, nhìn lại chặng hành trình của mình, thấy
bản thân được nhiều và cũng không ít, nhưng mình không muốn nhìn vào
những mất mát và những tổn thương để phán xét cuộc đời này, vì suy cho
cùng, trong cái rủi cũng đều có cái may. Có những thất bại, có những nỗi
đau mà chắc chắn ở một thời điểm khác trong đời mình sẽ biết ơn nó vì
cũng nhờ có nó mà mình đã tìm thấy lại chính cuộc đời mình.
Trước
thềm năm mới, vẫn chẳng ước gì nhiều hơn là vẫn giữ được cho mình trái
tim mạnh mẽ, yêu thương để có thể luôn là chính mình trong mọi hoàn
cảnh. Mong cho những bình yên sẽ lại rải lối trên mọi nẻo đường mình đi,
mong cho những giận hờn xưa cũ sẽ theo mây trời bay mãi và mong cho
mười hai tháng tới, nước mắt sẽ ngủ quên đâu đó và nụ cười sẽ vang vọng
trên vành môi hạnh phúc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét