Nhắc chi anh điệp khúc buồn ký ức
Bằng những ngôn từ luyến lưu, tha thiết
Giày thủy tinh lạc mất đi một chiếc
Nên ngôi hoàng hậu, chẳng thuộc về em
Xa từ lâu giấc mơ cổ tích dịu êm
Vòng tay ấm, nụ hôn nồng đêm vũ hội
Tình yêu chỉ được thêu dệt bằng lời nói
Đâu thể nào tồn tại với thời gian
Sau tiếng chuông ngân phép mầu vụt tan
Cỗ song mã hóa bí đao lăn lóc
Lọ Lem rưng rưng ôm mặt òa khóc
Tiếc nuối hoài chút hạnh phúc thoáng qua
Đừng hỏi tại ai mà chúng mình thành ra ...
Hai kẻ lạ khi có cùng cách nghĩ
Bình pha lê mang cái tên "chung thủy"
Hoàng tử làm vỡ rồi vào một chiều mưa
Cổ tích bây giờ trở thành điều cũ xưa
Không anh
Không em
Không Lọ Lem cũng chẳng hoàng tử
Còn sót lại những mảnh vụn qúa khứ
Em đã xếp vào chiếc hộp cần lãng quên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét