Biển mùa đông thật đẹp, bao la yên bình nhưng lại nhộn nhịp trong cô đơn.
“Anh đưa em ra biển nhé!
Điên à, mùa đông ra biển làm gì?
Thì em thích, đơn giản chỉ vậy thôi.
Nhưng anh không thích, nếu em thích thì đi một mình…”
Anh
à, được làm điều mình thích với em không có gì là không thể, và em đang
đứng trước biển đây, một cảm giác rất lạ mà em chưa từng được trải
nghiệm.
Mùa đông, biển thật đẹp, thật thơ mộng và cũng không kém phần lạnh lẽo.
Em lững thững đi dạo trên bờ biển, với em biển mùa đông sao lại dịu
dàng đến thế, ngay cả những đợt sóng vỗ bờ, sóng cũng rất nhẹ nhàng,
từng đợt từng đợt đang vỗ về như không muốn làm tổn thương đến người mà
nó yêu, nhưng có điều sóng có vỗ về, có tung bọt trắng xóa thì cũng
không ai ngắm nó cả. Vì mọi người đều không thích biển mùa đông phải
không anh?
Còn em, em lại cảm nhận được vẻ đẹp tiềm ẩn của biển
khi đông về, được dạo bước trên biển, không một bóng người, từng cơn gió
như thổi sâu vào tận đáy lòng, và cuốn đi mọi buồn phiền, nhắm mắt –
hít một hơi thật sâu rồi thở phào nhẹ nhõm, tiếng sóng biến cuốn đi
những ưu tư, để em được trở về chính bản thân mình.
Nhúng tay
xuống nước biển trong vắt, em từ từ vớt những bọt sóng biển, thổi nhẹ để
bọt sóng vỡ tan, chỉ vậy thôi cũng khiến em thích thú và hạnh phúc
dường nào.
Em cần một làn sóng để vỗ về, yêu thương khi tâm hồn em đang ủ rũ (Ảnh minh họa)
Anh
biết không, nhiều khi em chỉ mơ ước được làm những điều thật nhỏ nhoi
khi có anh ở bên. Được nắm tay anh tung tăng dạo bước, được hát cho anh
nghe những bài tình ca, được hôn nhẹ lên môi anh và được nói với anh
thật nhiều thật nhiều những chuyện phiếm. Nhưng hình như những điều nhỏ
nhoi ấy thật khó phải không anh, bởi hiện tai chỉ có em, một cô gái nhỏ
bé và dường như vô hình trước khoảng không rộng lớn của biển cả.
Em
không cô đơn trước biển, thay vì ôm anh, em dang tay ôm biển cả vào
lòng. Biển mùa đông lạnh lùng khó hiểu, chỉ có tiếng gió, tiếng sóng và
tiếng lòng của em. Vậy là em hiểu vì sao anh không thích biển mùa đông
rồi, chắc có lẽ anh không thích sự lạnh lùng đến khó hiểu ấy, nhưng
chẳng hiểu sao anh lại thích để người anh đã từng yêu một mình, cô đơn,
để cái lạnh lùng cùng cực ấy bao quanh người con gái nhỏ bé ấy.
Em
thích biển, dù hè cũng như đông, nhưng biển mùa đông khiến em dịu dàng
hơn bao giờ hết có lẽ chỉ có biển mới hiểu được em đang cần gì, em cần
một bờ vai để tựa, em cần một làn sóng để vỗ về, yêu thương khi tâm hồn
em đang ủ rũ.
Đứng trước biển, nghe tiếng sóng rì rào, em lại nhớ
đến những lúc mình ở bên nhau, em thích cái cách anh hôn em, em thích
được nũng nịu, được pha trò cùng anh. Mọi ký ức của hai đứa đang ùa về
trong tâm trí em, bởi với em – anh luôn là người em dành tình yêu sâu
kín nhất.
Mấy ngày qua em luôn mơ về anh, em liền nhớ đến câu hát
trong bài Nơi tình yêu bắt đầu: “Phải chăng khi biết yêu, giấc mơ là nơi
bắt đầu” nhưng em đã yêu anh từ rất lâu, vậy tại sao trong mơ cũng như
thức, hình bóng anh luôn hiện hữu.
Biển mùa đông thật đẹp, bao la
yên bình nhưng lại nhộn nhịp trong cô đơn… Chính vì những lý do đó mà em
yêu anh, yêu biển hơn bao giờ hết.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét